Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2020

THE PRETTY ONE (2013)

Nếu như bạn chưa biết, blog này hoàn toàn là trải nghiệm cá nhân của tôi về phim ảnh, không thực sự đi sâu vào chuyên môn vì tôi là một kẻ ngoại đạo. Vì là sở thích cá nhân nên các bộ phim tôi chia sẻ có thể hay với tôi, không hay với bạn, điều đó là hoàn toàn bình thường. Cuộc sống tự do cá nhân của mỗi người là của riêng họ, không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, chúng ta có thể luôn vui vẻ tận hưởng những khác biệt của mọi người. Điều đó khiến tôi trưởng thành hơn và biết dung hòa tính cách.

Lan man vậy, hôm nay tôi muốn viết về Zoe Kazan và phim tôi thích nhất của cô nàng "The pretty one" (2013).

 

Zoe Kazan sinh năm 1983 tại Los Angeles, Mỹ trong một gia đình có truyền thống về nghệ thuật. Điểm mà tôi thích nhất ở Zoe là cô nàng đi theo hướng viết lách và có một cuộc sống riêng tư rất đáng ngưỡng mộ. Nếu như được biết đến nhiều hơn với vai trò diễn viên trong vai chính Ruby Spark (trong phim cùng tên do cô biên kịch và đóng cặp với Paul Dano năm 2012) và gần đây là Emily Gardner (The big sick 2017), Zoe lại khá nổi tiếng ở Mỹ với vai trò viết kịch/biên kịch. Gần đây nhất có thể kể đến Wildlife, kịch bản được chắp bút bởi Zoe và Paul, đồng biên kịch và cũng là bạn trai của cô.

Zoe là một nàng thơ của indie film, điều này không chỉ toát lên từ nhan sắc xinh đẹp không thể lẫn lộn của nàng mà còn từ diễn xuất tự nhiên trong những phim indie không được biết đến rộng rãi. Đồng hành cùng biên kịch Jenée LaMarque, Zoe tỏa sáng với vai nữ chính trong The pretty one (2013). Đến nay đối với tôi mà nói, đây vẫn là một phim gây thương nhớ nhất của Zoe.

The pretty one đưa chúng ta đến với vùng quê nước Mỹ trong mùa hè trong trẻo, nơi diễn ra một câu chuyện liên quan đến hai chị em sinh đôi mất mẹ sớm. Hai chị em Audrey và Laurel (cùng do Zoe thủ vai) như hai thái cực trái ngược nhau, Audrey mạnh mẽ, độc lập còn Laurel yếu đuối, hoài niệm. Hoài niệm có phải là một điều không tốt? Có thể, đôi lúc. Tôi luôn cho rằng con người có thể hoài niệm để sống một hiện tại tốt hơn, tuy nhiên chỉ sống mãi với quá khứ có thể khiến ta không thể tỉnh ngộ để đối diện với thực tế.

Laurel là một cô gái như vậy. Gắn bó với vùng quê nghèo bằng cách chép lại các tranh của các danh họa nổi tiếng, Laurel sống với cha mình, Frank và người mẹ kế tương lai, May. Cô luôn chăm sóc cho cha giống như một bảo mẫu, mặc lại chiếc váy của người mẹ quá cố như một cách tiếc nhớ quá khứ, và luôn muốn được giống như người chị gái đầy tự tin mạnh mẽ, Audrey. Laurel chưa bao giờ có ý định thoát ra khỏi cái kén bao bọc mình. Tuy nhiên cuộc đời này luôn cho ta những bài học để trưởng thành hơn, nhưng ta luôn phải đánh đổi một điều gì đó để đạt được nó. Đối với Laurel, bài học đó là mất đi Audrey.

Từ những cảnh quay đầu tiên, sự sao chép chính là tâm điểm. Có thể dễ dàng nhận ra trên phông nền yên bình của làng quê nước Mỹ, mọi sự phản chiếu ở hai chị em sinh đôi đều quét qua: hai chiếu giường đơn đặt đối xứng, kiểu tóc mà Laurel copy-paste cả chị mình, thậm chí nghề nghiệp của Laurel cũng là đi sao chép tranh. Khi làm bất cứ điều gì, Laurel đều liên tưởng xem Audrey từng làm nó ra sao, ngay cả trải nghiệm mất trinh của Audrey cũng được Laurel nhắc lại với một thái độ không nghiêm túc. Qua hồi hai của phim, tính công thức trong hành động của Laurel vẫn không hề mất đi. Sau cái chết của Audrey, Laurel trực tiếp hóa thân vào vai diễn Audrey trong vở kịch cuộc đời đang dang dở của cô chị gái đoản mệnh. Sống trong lốt Audrey, cư xử ấu trĩ như Laurel, làm đảo lộn tất cả các mối quan hệ, cô gái này không hề nhận ra trải nghiệm của mình là sai trái. Phản ánh phần nào bộ mặt yếu đuối, ưa dựa dẫm và không có chính kiến, nhân vật Laurel đã thể hiện cái tôi ích kỷ vượt qua chuẩn mực đạo đức thông thường. Điều không toàn vẹn và đi chệch mọi dự đoán của Laurel chính là cô đã gặp gỡ và yêu Basel (Jake M. Johnson thủ vai) - kẻ đáng lẽ ra Audrey rất căm ghét. Basel là nhân vật nền để Laurel nhận ra sai lầm giả danh của mình và cố gắng thay đổi để tìm về bản ngã thực sự.

Bằng ngôn ngữ điện ảnh không dành cho số đông, Jenée LaMarque đã tạo nên một The pretty one khác lạ khi không sở hữu những cảnh quay gãy gọn và đôi khi thiếu sự móc nối giữa các trường đoạn. Chính sự không hoàn hảo và thiếu chuẩn mực đó lại tạo nên nét độc đáo của bộ phim indie này. Tôi rất thích bức tranh chỉ có hai mảng màu xanh đen mà Laurel vẽ sau màn lộ tẩy thân phận, tuyệt nhiên không phải là bản sao của bất kỳ một ai. Đó là cảm xúc thuần khiết nhất về Basel mà Laurel đã thấy được ở bể bơi trong một đêm hè, khi Laurel rũ bỏ cái tôi của chị gái để ở bên Basel.

Việc hóa thân vào hai vai diễn có tính cách đối lập không thể làm khó Zoe Kazan. Dễ dàng nhận ra sự độc lập và quyết đoán của Audrey, vẻ nhút nhát nhu mì cùng cái tôi ích kỷ của Laurel đã được Zoe thể hiện tốt. Tuy vậy, để nói một cách công bằng thì đây không phải là vai diễn quá xuất sắc, sự vừa đủ trong cách thể hiện đã tạo ra một tổng thể hài hòa từ cốt truyện, diễn xuất, quay phim và lời thoại. Tôi luôn mong chờ ở Zoe trong các dự án tương lai, đương nhiên vẫn trên tư cách một nàng thơ indie xinh đẹp.

 

***

Là chính mình, tôi cá đây là bài học mà chẳng có trường học nào dạy bạn. Có khi đó chỉ là những điều "nghe có vẻ sáo rỗng, văn vẻ" mà cha mẹ của bạn sẽ giúp bạn thức tỉnh rằng Nào tỉnh dậy đi cô bé mơ mộng, đã đến lúc gấp lại truyện cổ tích để học tập và lao động rồi đó, con người của thế kỷ 21. Thế nên quan niệm về những gì tốt cho bản thân mình, người ngoài cuộc không thể nói cho bạn biết. Họ sẽ cho bạn những lời khuyên có ích, nhưng bạn luôn phải có chính kiến của mình. Đó là điều mà The pretty one đã dạy tôi. Bạn có thể là bản sao của ai đó, một lúc nào đó, nhưng đừng làm thế mọi lúc. Bạn phải là chính mình, tìm ra bản thân mình trong đống hỗn độn của cuộc sống ngoài kia. Con đường của người khác dẫn họ đến vinh quang , viên mãn nhưng không chắc chắn bạn cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi đi con đường giống họ. Nếu bạn muốn, hãy làm. Còn không, xin đừng!

Tôi cũng có một vài khoảng thời gian như Laurel, tôi nhìn những người xung quanh và đảm bảo rằng mình làm y hệt. Để chắc chắn mình giống họ và không bị bỏ lại phía sau như một kẻ thất bại. Chúng ta đều sợ lạc lõng với thế giới xung quanh, đây chính là lý do mà ta copy paste từ người khác. Tuy nhiên sẽ thật là thất bại khi ta không biết mình là ai, mình muốn gì nếu như cứ như một con robot bắt chước người khác.

- Vậy em đang mặc giống ai?

Basel trong mặt nạ sư tử hỏi Laurel, lúc này cô đã chọn cho mình một chiếc váy mà cô chưa từng mặc.

- Đây là em, chính em Laurel.

The pretty one - con người hoàn hảo ư? Không đâu, nếu như em hiểu rõ thì chẳng có ai hoàn hảo cả!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét